Có một con đường,
chẳng biết từ
bao giờ có tên là “đáng thương”…
Sáng sớm đã giật
mình…
bởi những tiếng còi xe
Trước tiên là ở
trên hè
Ưu tiên bán phở,
quẳng xe lòng đường
Phải thôi, Chuyện
ấy cũng thường!
Tập trung ăn
sáng, tắc đường kệ thôi.
Còn hơn cái bác
hàng xôi
Quăng ngay túi
rác lôi thôi chình ình
Đang đi bỗng thấy
giật mình
Lao ngay xuống lỗ
công trình đêm qua
Xời ơi! Răng lợi
người ta
Kẻ đi người ở
đúng là thương tâm
Ai bảo đằng ấy bị
hâm
Thấy lỗ không
tránh, đâm sầm, chịu thôi!
Ô hay! …Tôi đã
tránh rồi
Để tôi kể lại
qua đôi sự tình:
“Nhìn sang bên
trái, rùng minh
Thòng lòng dây
điện rung rinh giữa đường
Bên phải tôi thấy
công trường
Bụi mù gạch đá
biết đường nào đi
Thôi thì có được
mấy khi
Thử làm Quan Vũ
lấy uy anh hùng
Tự nhiên bị chửi
thằng khùng”
…
Biết làm sao được
tự thương lấy mình
Đang ngồi nghe
chuyện bất bình
Có cơn mưa “nhỏ”
rung rinh đất trời
Bỗng đâu phút chốc
đến hồi
Cống dâng nước
ngập ôi thôi “vỡ mồm”
Cái xe đang nhảy
chồm chồm
Bất ngờ con sóng
Sầm sơn tràn về
Biết là cố chạy
bằng huề
Thôi thì dắt bộ
đi về cho mau
Đợi dài cho đến
hôm sau
Chờ khi nước rút
lau tau ra đường
Đang đi vẫn thấy
bình thường
Càng đi càng sợ
càng thương càng sầu
Càng sầu thì mặc
càng sầu
Dân tình vẫn phải
lâu nhâu ra đường
Càng thương vẫn
mặc càng thương
Bụi mù vẫn thấy
đào đường, cắt dây…
Còn bao nhiêu việc?
Còn đây!
Chờ khi kết thúc
mới tày đổi tên
Con đường khổ sở
kêu rên
Còn tên gì nữa!
vẫn tên “Chán Đời”
Mới hay bao sự ở
trời
Mới hay bao sự ở
người, ở ta…
Con đường vẫn cứ
kêu la…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét