Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

CƠN MƯA RÀO


Bất chợt...,
rộn ràng...!
con tim rung động
 chẳng hiểu vi sao?
không biết tự bao giờ?
có phải em?
cơn mưa chiều mùa hạ
dội xuống lòng anh,
dịu mát...
***
Hạt mưa tan trên tóc
anh khẽ vuốt nhẹ nhàng
Mưa tan trên đôi tay
Anh hứng tình em gửi,
***
Nhưng em không ở lại
Vì mưa chẳng rơi hoài
Anh vẫn hẹn ngày mai
Mưa rơi! rồi anh đơi.
***
Anh đợi thì cứ đợi
Em chẳng đến nữa đâu,
Vì em đến rất mau
Nên ra đi cũng vội.
***
Nhưng những ngày em tới
Con tim anh rộn ràng
Biết em rơi vội vàng
Mà không sao giữ được
***
Vậy là anh thầm ước
Được trở thành dòng sông
Chở em đến bao vùng
Được giữ em ở lại
***
Dòng sông anh chảy mãi
Tới muôn vạn mênh mông
Bỗng em bỏ dòng sông
Mà theo mây ra biển
***
Sông đứng nhìn từ biệt
Biết mưa chẳng yêu mình
Rồi uốn khúc chảy quanh
Đến một ngày sông cạn ...
 
Câu chuyện chưa dừng lại hẳn đâu, và cơn mưa theo mây đi mãi, đi mãi, họ đi qua bao nhiêu nơi bao nhiêu phong cảnh đẹp rồi cả rừng núi, biển trời trên mọi miền đất. Nhưng rồi 1 ngày kia chàng mây du đãng lại theo chị gió mà trôi đi, rời xa cơn mưa, cơn mưa buồn, buồn lắm nhưng chỉ còn biết lặng lẽ rơi vào lòng đất. Những hạt mưa nặng nề hơn, như những giọt nước mắt buồn thương. Bỗng trong khoảnh khắc ấy cơn mưa nhận thấy sự ấm áp lạ thường nơi mà cô chạm phải, cái khoảng đất mà cô đang lấp đầy, nó có gì đấy níu kéo cô ở lại. Cô chợt nhớ tới dòng sông ngày xưa, bây h chính là cái mặt đất khô cằn mà cô đang tan vào. Cô khóc, khóc rất nhiều, nhiều hơn những gì có thể, giồn hết sức lực của mình để cứu vạn 1 điều gì đó mà cô đã đánh mất. Cô không tìm ra được giá trị thực sự, sự che trở thực sự cho mình, và khi về bên anh cô lại có cảm giác được che trở, nhưng anh đã không còn là dòng sông ngày xưa nữa rồi, mọi cố gắng của mưa cũng không thể làm cho dòng sông chảy lại. Nhưng rồi cũng nhờ có tình cảm muộn màng đó, mảnh đất khô cằn kia lại như được hồi sinh dưới 1 lớp vỏ khác, Bao nhiêu cây cỏ hoa lá bỗng nở rộ vui tươi trên vùng đất vốn dĩ là 1 dòng sông. Anh trở lại nhưng anh không phải là dòng sông ngày xưa nữa…
Một hôm có 1 đôi bạn trẻ dắt tay nhau đi dạo qua mảnh đất xanh tươi đầy hoa lá ấy. Họ ngắm những cành hoa, ngắm những con bướm bay lượn, Chàng trai nói với cô gái: “ở đây đẹp quá em nhỉ? Bây h cho em 1 điều ước em ước điều gì?” Cố gái nói: “em ước có 1 cơn mưa rào” Và lập tức ngay từ trên bầu trời, những hạt mưa không hiểu từ đâu rơi xuống :))
 Họ lại nắm tay nhau đi trong mưa
bỗng Súp pà man đi làm nhiệm vụ  nhìn thấy  hắn thở phào kêu lên 1 tiếng “Hừm Hai đứa giở hơi trời mưa lại không mặc áo mưa”
Hết ;)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét