Thứ Ba, 24 tháng 11, 2020

Thơ mùa lạnh

 


Phố đêm nghe mưa rả rích
Rét mướt se buốt hàng cây
Rét mướt se buốt bàn tay
Đôi bàn tay nắm chặt

Mỏi rồi đôi bàn tay nắm chắt
Buông ra lại lạnh gấp trăm lần
Bàn tay trái đành đút túi quần
Bàn tay phải đâu rồi đâu chẳng thấy
Cần một bàn tay nắm lấy một bàn tay

Phải rồi bàn tay phải
Vẫn vùng vằng hững hờ trong giá lạnh
Muốn không còn lạnh nữa…
Làm sao nhỉ?
Thôi thì cũng đút túi quần. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét